1. Gã trai quê lên Thành Phố
Bố mẹ nhà hắn rất nghèo, cực nghèo thì hắn mới phải đi ăn mày. Nghèo là vậy nhưng bố mẹ vẫn chắt chiu cho hắn đi học, khuyên nhủ hắn chịu khó học.
Ngày đó học xong cấp 3 bố mẹ bảo hắn thì đại học ở quê cho gần nhà và tiết kiệm. Thế nhưng hắn bảo "Con lên Sài Gòn để học làm giám đốc. Vì ở Sài Gòn kinh tế phát triển nhất cả nước".
Cãi lời bố mẹ hắn vác balo đi. Trời không chịu đất thì đất chịu trời. Bố mẹ đành bất lực xuôi theo. Mẹ hắn buộc phải cắn răng dỡ ổ gà mái tơ mang luộc cho để hắn đi đường. Quyết tâm là một chuyện, làm được hay không lại là một chuyện khác. Hắn rút cuộc cũng rớt đại học cái tạch, chỉ may mắn dính cao đẳng.
Hắn đi học mà như con gái cấm cung. Ngày này qua ngày khác, trên chiếc xe đạp cũ chỉ có 3 việc nhạt nhẽo. Học - vào thư viện - đi làm thêm. Lúc nào miệng nó cũng lẩm bẩm "Phải học để thoát nghèo, phải học để thoát nghèo, phải học để thoát nghèo". Đúng là đồ điên! Chẳng ai tin gã ăn mày đó sẽ làm được trò trống gì.
Người ta chỉ biết rằng, mỗi ngày, hắn ngoài việc đi học cứ lang thang quán xá làm thêm và kiếm sống. Hắn thường nói với ông chủ nhà hàng rằng "Một ngày nào đó em cũng sẽ làm kinh doanh, và rồi em cũng sẽ giàu có như anh". Mỗi lần như vậy ông chủ nhà hàng lại cười khẩy và nói "Cơm ngày 3 bữa còn chưa no, nói gì đến... làm giàu. Bớt ATSM đi nhóc".
Rồi những kẻ bưng bê, rửa bát khác trong nhà hàng cũng a dua theo để cười nhạo gã trai quê ăn mày. Mỗi lần hắn tới là bị xúi làm hết việc này đến việc khác. Suốt ngày bị bắt nạt và chế giễu…“Thằng ăn mày giàu có lại xuất hiện rồi.” Không ai chơi với hắn. Vì hắn lúc nào cũng như ông cụ non. Nhưng....Hắn không một lời oán trách, cũng chẳng thèm đôi co với họ. Hắn chỉ cắm đầu học và làm để chờ ngày RŨ BÙN ĐỨNG LÊN.
2. Những người bạn ít ỏi
Hắn là một gã ăn mày mê sách. Ngoài giờ đi học, đi làm hắn còn hay vào thư viện và lang thang ở các cửa hàng sách cũ ở tuyến đường Nguyễn Thái Sơn, quận Gò Vấp. Mỗi ngày hắn thường giúp các cô sắp xếp lại sách trong thư viện vào đúng khu vực phân loại sách nên được các cô thương. Quy định của nhà trường, mỗi sinh viên chủ được mượn tối đa 2 cuốn sách về nhà nhưng lúc nào hắn cũng có thể mượn được nhiều hơn con số đó.
Đi các hiệu sách cũ, nhìn những cuốn sách vứt la liệt, người ta chỉ rẽ chân để bước qua nó. Nhìn thấy xót xa, hắn lại thường giúp chủ tiệm phân loại sách.
Lâu lâu có tựa sách ưng cái bụng, hắn lại nói với ông chủ "Em thích cuốn này, nhưng em chưa có tiền, anh để đó cho em bữa nào có tiền em lấy nhé". Mặc dù những cuốn sách cũ nhiều khi đâu đó chỉ khoảng chục bạc. Vì sự nhiệt tình, chăm chỉ, thật thà của nó. Lâu lâu ông chủ lại nói "Mày cứ mang về đọc đi, bữa nào có tiền trả anh sau". Hoặc hôm nào ông chủ vui thì còn nói "Anh tặng mày cuốn đó đấy".Ăn mày không có tiền mà được cho nợ, được tặng thì vui phải biết. Và đó là những người bạn ít ỏi của nó.
Người ta nói muốn giỏi thì chơi với người giỏi. Muốn giàu thì chơi với người giàu. Người giỏi, người giàu không cho hắn chơi nên hắn chơi với những người bán sách. Biết đâu đó cũng sẽ có ngày hắn giỏi lên thật.
3. Chuyến đi siêu thị định mệnh.
Hôm ấy, một ngày xuân đẹp của năm 2009. Hắn giả bộ như thể mình cũng là người có tiền, cũng bày đặt đi siêu thị. Nhưng chẳng biết đi để làm gì. Đúng chất của một kẻ ăn mày vô công rồi nghề.Đang trong lúc lang thang không biết làm gì, bỗng hắn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp cũng đang đi siêu thị. Hắn cứ dán mắt theo cô gái đó không rời.
Hắn nhìn thấy cô gái xinh đẹp mua rất nhiều đồ, đặc biệt là… giấy vệ sinh. Hắn thấy cô gái chất lên rồi rớt xuống, rớt xuống rồi lại chất lên rất khổ sở. Chỉ chờ có vậy, hắn tìm cách để lấy lòng người đẹp. Hắn phụ cô gái chất hàng lên và đẩy xe hàng ra bãi.
Trong lúc hỗ trợ cô gái xinh đẹp, hắn tranh thủ hỏi “Tại sao chị không gọi điện đến các nhà máy giấy họ giao hàng cho? Sao mà phải chở 1 xe tiền đi mua 1 xe giấy cho cực vậy?” Cô gái cười rạng rỡ trả lời làm tim hắn đập loạn xạ “Giấy vệ sinh này cồng kềnh, giá trị thấp, không ai chở cả. Mình phải tự đi mua thế này biết là cực nhưng làm sao được”.
Mọi chuyện chỉ có vậy, câu chuyện giữa gã ăn mày và cô gái xinh đẹp kết thúc không đầu không đuôi như vậy. Cho đến giờ hắn cũng chưa bao giờ một lần gặp lại cô gái đó. Mà có gặp hắn cũng chưa chắc nhận ra vì đó chỉ là một cuộc gặp thoáng qua thôi mà. Về nhà hắn không ngừng tơ tưởng, nghĩ đến cô gái xinh đẹp ở siêu thị. Rồi trong đầu hắn chợt nghĩ ra một ý tưởng “Tại sao mình không mở một công ty chuyên đi mua giấy của các nhà máy rồi mang đi phục vụ các công ty, trường học, cơ quan… để những cô gái xinh đẹp kia bớt cực nhỉ”. Nghĩ là làm, và rồi gã ăn mày đã trở thành giám đốc quèn bán giấy vệ sinh từ đó. Nhưng…
Mọi người vẫn không thôi chế giễu hắn. Ai gặp nó cũng có một câu chào đểu rất khinh thường “Chào giám đốc Tèo nha!”. Hắn chả quan tâm. vứt hết sĩ diện để đi bán hàng. Hàng ngày cứ lang thang cuốc bộ đi tới các nhà hàng, khách sạn chào bán giấy vệ sinh. Rồi mỗi buổi chiều cứ nay đứng ngã ba này mai đứng cổng khu công nghiệp khác.
4. Làm việc khó không ai làm
Một buổi chiều u ám, hắn ngồi ở quán cafe và gọi cho đơn vị thiết kế web đến tư vấn thiết kế website. Tiền thì không có, ăn còn chưa no mà bày đặt làm website. Chuyên viên thiết kế web hỏi “Anh đã biết gì về website chưa?” “Chưa”“. Anh muốn làm website làm gì?” “Để khách hàng lên Gu Gồ tìm là thấy. Tôi muốn 10 kết quả hiển thị trên trang nhất của Gu Gồ thì tôi phải có ít nhất 7 vị trí.”“Anh bị điên ah?”
“Để có được điều anh nói thì anh phải có nhiều trang web, mỗi ngày phải có 1 người chuyên viết bài ít nhất mỗi trang 1 bài. Bọn em công ty công nghệ còn không làm được”.“Thì tôi làm được. Cứ báo giá đi”. Rồi hắn cắm đầu vào làm. Mỗi ngày tự giao cho mình phải viết 3 bài để đưa lên các website và các trang rao vặt. Chưa xong chưa ngủ, chưa đủ chưa ăn, chưa hoàn thành chưa nghỉ. Và hắn từng bước ngoi lên nhờ biết dùng internet để bán giấy vệ sinh.
5. Câu trả lời của Gã Trai Quê Ăn Mày
Mấy năm sau, Gã Trai Quê Ăn Mày không còn nghèo đói và ngu ngơ như ngày nào. Hắn khác hẳn, từng bước rũ bùn đứng lên và trở thành triệu phú bán giấy vệ sinh. Nhiều người vẫn không muốn thừa nhận thân phận của hắn, vẫn ghen ghét với nó và dùng những câu như…“Thằng đó ngày xưa làm lính tao, nghèo xơ ấy mà”. Nó ngày xưa đi bưng bê với bọn tao toàn bị bọn tao sai vặt” “Nó dân cá gỗ có mịa gì đâu, vì chai mặt đứng đường bán giấy vệ sinh giờ mới được vậy”. Hắn vẫn chẳng mảy may quan tâm. Hắn chỉ lấy kết quả chứng minh cho tất cả. Nghèo mà sạch, bại không nản, thắng không dừng bước.
Ông chủ quán ngày xưa nó phục vụ ở quán giờ cũng nhìn nó với ánh mắt khác và nói “Ngày xưa anh đánh giá thấp em. Anh nể ý chí của em. Nhớ cung cấp giấy luôn cho nhà hàng của anh nhé”. Đó như là một lời động viên lớn lao tiếp thêm sức mạnh cho hắn vươn lên.
Và giờ hắn đã là... Gã Trai Quê Ăn Mày Giàu Có. Không những vậy, mọi việc hắn làm trong hơn 15 năm qua đều được ghi chép, đóng gói lại một cách rõ ràng, cẩn thận. Hắn còn mang hệ thống này chia sẻ, hướng dẫn lại cho hàng ngàn người để họ phát triển công việc kinh doanh của mình. Bạn muốn lấy nó thì cứ tìm gặp Gã Trai Quê Ăn Mày Giàu có nhé.
BÀI HỌC RÚT RA
1. Đừng để nghèo đói, khó khăn không đánh gục được ta. Hãy lấy đó làm động lực mà vươn lên.
2. Đừng quan tâm đến việc người khác nhìn nhận, đánh giá mình như thế nào. Hãy tập trung vào việc của mình và lấy kết quả để đập vào mặt những kẻ không xứng đáng.
3. Mỗi người chúng ta đều có những sức mạnh tiềm ẩn bên trong. Nếu bạn quyết tâm, nếu bạn kiên trì, nếu bạn không bỏ cuộc thì có ngày sẽ gặt hái thành quả.
4. Cơ hội luôn xuất hiện mọi lúc, mọi nơi quanh ta. Hãy nhớ rằng, ở đâu có vấn đề thì ở đó có cơ hội và nếu bạn giải quyết được vấn đề cho người khác thì họ sẽ sẵn sàng trả tiền cho bạn.
LỜI KẾT
Nếu…
Công việc kinh doanh của bạn đang khó khăn, nếu doanh nghiệp của bạn mãi không chịu lớn,
Bạn đang là khổ chủ,
Doanh nghiệp của bạn đang rối như tơ vò,
Bạn đang tìm kiếm khách hàng bằng cách “đi quan hệ”,
Thì…
Hãy đến chỗ FOS mà lấy, ở đó có hết mọi thứ.
Hãy cmt FOS để tôi gửi cho bạn
Và nếu thấy câu chuyện hay thì hãy share và tag bạn của mình vào nhé.
Nguồn: FACEBOOK MAI QUOC BINH